Trên phố , có một bà cụ đi chân đất đang nặng nhọc lê từng bước trên tuyết , đến trạm chờ xe buýt .
Một cô gái đang chờ xe , cô nhìn bà cụ từ đầu tới chân , lại nhìn từ chân tới đầu và im lặng ....
Một phụ nữ dắt hai đứa trẻ , bà chẳng để ý đến bà cụ vì mãi lo cho những đứa con .
Một viên chức tay ôm chồng sách , đang mãi mê suy tư nên cũng chẳng thấy gì .
Một quý ông lịch lãm đứng nép sát vào trạm đứng chờ xe buýt , dĩ nhiên bà cụ ấy gìa rồi không làm hại được ai . Nhưng biết đâu bà ấy mang một bệnh truyền nhiễm nào đó thì sao ?
Xe buýt đến , bà cụ lên xe ngồi sau lưng bác tài xế . Người đàn ông lịch lãm và cô gái chạy ngay xuống băng ghế cuối , cô gái vẫn không quên ngoái lại nhìn bà cụ .
Đứa trẻ con cuả người phụ nữ chợt quay sang nói với mẹ nó :
- Mẹ ơi , bà ấy đi chân đất . Mẹ nói đi chân đất là không ngoan mà phải không mẹ ?
- Andrew ! Con không được chỉ vào người khác .
Bà mẹ nhắc con rồi quay qua nhìn cửa sổ .
- Đấy chúng ta phải học tiết kiệm . Nếu như lúc trẻ bà ấy biết tiết kiệm , thì giờ đây đâu đến nỗi nghèo thế này ?
Một chàng thanh niên lên tiếng .
- Bà ấy phải có con chứ , họ không cảm thấy xấu hổ sao nhỉ ?
Người phụ nữ mặc áo choàng lông thì thào , và cô cảm thấy mình là một người tốt vì đã lo cho mẹ mình chu đáo .
Một quý ông có lẽ là một doanh nhân thành đạt rút ví ra , dúi tay bà cụ 10$ :
- Này bà , tôi biếu bà nhớ mua đôi giày nhé !
Nói xong , ông hãnh diện đi về chổ ngồi .
Xe buýt dừng lại , vài hành khách lên xe . Trong số ấy có một cậu thanh niên khoảng chừng 17 tuổi . Cậu khoác cái áo to cả cái balô đeo trên lưng cũng to và đang nghe headphone . Cậu bé tiến đến và ngồi xuống ghế cạnh bà cụ .
Chợt cậu nhìn xuống chân bà cụ và cảm thấy người lạnh toát , rồi nhìn vào chân mình . Đôi chân cuả cậu đang xỏ trong một đôi giày cổ lông dành đi tuyết , nó mới tinh và ấm áp . Đôi giày ấy là niềm tự hào cuả cậu trước đám bạn , cậu bé đã dành dụm rất lâu để có nó .... Rồi cậu tháo headphone ra và ngồi ngay xuống sàn xe , ngay bên cạnh bà cụ :
- Bà ơi , cháu có giày đây này !
Cậu tháo từng chiếc giày ra , tháo luôn cả vớ , nhẹ nhàng nâng bàn chân cong queo , lạnh cóng cuả bà cụ lên và xỏ vào từng chiếc giày ấm áp .
Bà cụ sững người , chỉ thoáng mỉm cười và nói được lời cám ơn lí nhí .
Xe buýt dừng , cậu bé mỉm cười chào bà cụ và bước xuống xe đi chân đất trên tuyết .
Cả xe chồm đầu ra ngoài nhìn theo cậu bé , im lặng vài giây . Chiếc xe bắt đầu huyên náo :
- Cậu ấy từ đâu đến nhỉ ?
- Chắc là một thiên thần ?
- Hay là con trai cuả Chuá ?
.......
- Không phải đâu mẹ ơi , con đã nhìn kỹ rồi , anh ấy chỉ là một người bình thường thôi !
Cậu bé lúc nãy cất tiếng .
( st )
0 Nhận Xét
Đăng nhận xét
Cám ơn đã đọc bài viết !
- Mọi thắc mắc, gợi ý hoặc bình luận xin chia sẻ bên dưới.
- Không sử dụng những từ ngữ thô tục, vi phạm thuần phong mỹ tục.
- Không được spamlink, tin quảng cáo.
- Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu để mọi người dễ đọc hơn !
- Nếu chèn code hãy Mã Hóa HTML trước khi chèn vào nhận xét.
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>
Mọi bình luận vi phạm nội quy TYNISOFT điều bị xóa.
Thank You!